Chào mừng đã đến với Blog "Lớp Dê Long Xuyên"


Với mong muốn thắt chặt thêm tình bạn đã nảy nở từ thời niên thiếu, blog "Lớp Dê Long Xuyên" ra đời để trở thành diễn đàn của các bạn đã từng theo học các lớp Dê trong giai đoạn 1975-1978 tại trường THPT Long Xuyên.
Mấy mươi năm, bạn bè đã đi nhiều nơi, hoàn cảnh mỗi người mỗi khác, nhưng tình cảm thời cắp sách đến trường thì vẫn như mới ngày nào. Mong rằng các bạn sẽ thể hiện tấm lòng của mình, cũng như sưu tập những hình ảnh kỷ niệm, câu chuyện cũ, tải lên cho mọi người xem, "đở nhớ".
Cũng mong đây sẽ là nơi chúng ta sẽ biết thêm và làm điều gì đó có ích cho nhau.
Blog "Lớp Dê Long Xuyên" cũng rất mong nhận được những lời dạy bảo của quý thầy cô, những người đã góp công lao rất lớn cho cuộc sống của chúng em hôm nay.
Thư từ liên lạc, xin thầy cô và các bạn gởi về hộp thư "lopdelongxuyen@gmail.com" hoặc liên lạc trực tiếp đến 2 bạn : Hùynh Đức Trí, Tel 0942156245; Võ Kim Ánh, Tel 0985958828.

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Tôi đi học

Có lẽ một trong những bài học chúng ta nhớ mãi là đoạn đầu truyện ngắn "Tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh, đoạn văn đã được đưa vào sách giáo khoa. 
Nhớ, bởi vì nhà văn đã phản ảnh đúng tâm trạng hầu hết bọn học trò chúng ta, khi ngày đầu cắp sách đến trường, súng sính, vụng về trong quần áo mới, cặp sách mới. 
Hôm nay, cũng trở về những tâm trạng đó, nhưng là của con, của cháu. Âu cũng là dấu ấn thời gian.
Hãy đọc lại bài văn xưa, bạn còn nhớ gì về ngày đầu đi học.



Thanh Tịnh
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn : Hôm nay tôi đi học.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét